Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 37



“Gặp cha mẹ? Gặp cha mẹ ai?” Bạch Dương có loại cảm giác nói không nên lời, căng thẳng, thấp thỏm, lo lắng, như vậy cũng không đủ để hình dung được hết tâm trạng phức tạp lúc này.

Đạo diễn Nghiêm: “Thấy cha mẹ hai người có ý hai người phải ra mắt cha mẹ hai bên. Thời gian hai ngày, ngày đầu tiên đi nhà trai, ngày hôm sau đi nhà gái.”

Hàm Nhất biết nếu bà Trần Ngọc Phân nghe được tin tức này nhất định sẽ rất phấn khởi: “Đạo diễn, tôi có thể hỏi một câu chủ ý này là ai đề ra không?”

“Hai người đừng hỏi.” Đạo diễn Nghiêm không bao giờ đổ lỗi, nên lúc này mặc kệ chắc chắn không mềm lòng.

Bạch Dương cảm thấy một tia thất vọng: “Khi nào thì đi?”

“Bây giờ.”

“Bây giờ?” Hôm nay đây là lần thứ hai hai người bị tấn công bất ngờ.

Đạo diễn Nghiêm: “Mời đến nhà Bạch Dương trước mười hai giờ trưa.”

Hàm Nhất chưa từng thấy căng thẳng như vậy, căn bản không biết phải làm gì, có thể làm cái gì: “Đi nhà anh, tôi đi nhà anh phải chú ý cái gì? Cha mẹ anh là người như thế nào, họ thích cái gì? Không thích gì?”

“Cha tôi thích mẹ anh, mẹ tôi thích cô.” Bạch Dương ăn ngay nói thật, tuy rằng chuyện này thật sự làm cho bản thân rất không thích.

“Ách, tôi phải mặc cái gì?” Hàm Nhất rất lo lắng khi gặp cha mẹ Bạch Dương nhỡ để lại ấn tượng không tốt với bên kia.

“Mặc tuỳ thích, quần bò áo T-shirt là được, nhà của tôi không chú trọng như vậy, cô không cần căng thẳng.” Bạch Dương giúp Hàm Nhất nới lỏng lòng.

“Anh xác định?” Hàm Nhất vẫn còn hơi do dự.

“Xác định và chắc chắn.” Bạch Dương dùng sức gật đầu.

Hàm Nhất làm theo đề nghị của Bạch Dương thay đổi một bộ quần áo đơn giản, chạy tới cửa hàng hoa quả gần đây mua một giỏ hoa quả, hoa. Đi theo Bạch Dương tới nhà cũ nhà họ Bạch nơi cha Bạch và mẹ Bạch ở.

“Đã đến chưa?” Từ sáng sớm mẹ Bạch đã ăn mặc trang điểm thật tốt để chờ con dâu đến.

“Đến rồi, đến rồi.” Cha Bạch tò mò ghé vào cổng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Sau khi xe dừng lại, Hàm Nhất đi theo Bạch Dương ở đằng sau, Bạch Dương cầm giỏ hoa quả, Hàm Nhất cầm hoa hai người nhẹ nhàng một trước một sau đi tới cửa nhà, Bạch Dương vừa định lấy chìa khoá mở cửa thì bên trong đã trực tiếp mở ra, cha Bạch và mẹ Bạch trang phục lộng lẫy đứng ở cửa.

Hàm Nhất cảm giác như mình bị Bạch Dương lừa, đây không phải là tuỳ tiện có thể giải quyết chỉ nhìn cha Bạch một bộ tây trang Armani đơn giản, mẹ Bạch mặc một bộ lễ phục màu đen nhìn qua cũng thấy rất quý báu, nếu không phải bản thân tin tưởng Bạch Dương ăn mặc tuỳ tiện.

“Ây nha, rốt cuộc hai đứa đã về, mau mau vào đi.” Mẹ Bạch vui vẻ kéo Hàm Nhất vào nhà hoàn toàn không để ý tới con trai ruột của mình.

Bạch Dương bị mẹ ruột vô tình bỏ qua như vậy, nhìn thấy mặt mẹ lộ ra nụ cười tươi như hoa cũng không thể trách được.

“Dì, đây là hoa tặng dì.” Hàm Nhất đưa hoa hồng cho mẹ Bạch.

“Tặng cho dì? Thật là đẹp, cảm ơn Hàm Nhất.” Mẹ Bạch cười càng vui vẻ hơn.

Bạch Dương nhìn thấy dáng vẻ mẹ vui vẻ cũng cảm thấy buồn cười: “Mẹ con có cần đến mức vậy không? Nhận được hoa mà vui vẻ như vậy?”

“Trên đời này không có mấy người phụ nữ nào khi nhận được hoa mà không vui, trừ phi người đó dị ứng, huống chi còn là con dâu tặng mẹ con khẳng định sẽ vui rồi, con lớn như vậy cũng đã từng tặng hoa cho mẹ con chưa?” Cha Bạch mượn cơ hội giáo dục con trai một phen.

Mẹ Bạch đặc biệt chuẩn bị một bàn cơm Tây, một nhà bốn người cộng vào cơm trưa kiểu Tây Âu khá lãng mạn. Cha Bạch cẩn thận kéo ghế cho vợ, mẹ Bạch tao nhã ngồi xuống. Cha Bạch cho con trai một ánh mắt, ám chỉ con trai làm theo.

Bạch Dương bị cha mẹ cưỡng bách tạo áp lực phải kéo ghế ra, nhưng Hàm Nhất vốn không để ý tới động tác của Bạch Dương nên đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Cẩn thận.” Mẹ Bạch nói lời này quá muộn đã không kịp ngăn cản bi kịch phát sinh. Bạch Dương cuống quýt kéo ghế dựa ra muốn nâng Hàm Nhất dậy, kết quả bởi vì vậy mà Hàm Nhất đang chống đỡ cơ thể bị kéo đi cả người nằm sấp trên mặt đất. Một động tác này biến khéo thành vụng, cha Bạch và mẹ Bạch đã không đành lòng nhìn thẳng, song vẫn hé mắt nhìn mờ mờ.

Bạch Dương đỡ Trần Hàm Nhất từ dưới đất dậy, Hàm Nhất xấu hổ cười một cái quay lại kéo ghế, lúc này đã không biết phải hoá giải một màn xấu mặt vừa rồi như thế nào chỉ có thể ngây ngô cười ha hả.

Bạch Dương vẻ mặt vô tội bị Hàm Nhất tức giận trừng mắt, bị cha mẹ ghét bỏ, trong lòng vô cùng tủi thân: Con làm sai gì? Là hai người bảo con làm mà! Không phải con sai!

Cha Bạch chủ động giúp vợ cắt thịt bò, đá cho Bạch Dương một ánh mắt, căn bản con trai không hề nhìn thẳng cha mẹ đang làm gì mà toàn tâm toàn ý nhào vào ăn, phải biết rằng mẹ đã rất lâu chưa làm cơm Tây cho anh ta rồi. Hôm nay vì Trần Hàm Nhất thật sự hao tổn tâm huyết, lại ngoại lệ làm, nghĩ lại cũng không cam lòng.

Hàm Nhất nhìn cả toàn bộ hành trình cha Bạch và mẹ Bạch hỗ trợ nhau trong lòng thấy hâm mộ tình cảm như vậy, từ nhỏ đến lớn ấn tượng về cha rất mơ hồ, cha mẹ ngọt ngào hỗ trợ nhau ở trong trí nhớ cũng chưa từng xuất hiện qua. Hàm Nhất rất hâm mộ bầu không khí như vậy của nhà Bạch Dương, cha mẹ tương thân tương ái, đối lập với mình bà Trần lại mẫu mực với vẻ lạnh lùng thanh liêm, một người mang theo mình lớn lên, tuy rằng bên cạnh có không ít người theo đuổi nhưng vì mình, Trần nữ sĩ đều từ chối hết.

Hàm Nhất thấy cha mẹ Bạch Dương hạnh phúc như thế, hâm mộ Bạch Dương may mắn được lớn lên trong gia đình này, dù sao hoàn cảnh như vậy Bạch Dương mới có thể lớn lên một cách vô tư vậy. Đây là điều mà rất nhiều người hâm mộ mà không được, tất cả cũng có thể giải thích cho nguyên nhân tại sao Bạch Dương hôm nay rất trong sáng không phải suy nghĩ ưu sầu.

Hàm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Dương ngồi ở bên cạnh, lúc này Bạch Dương cúi đầu vui vẻ cắt thịt bò, hai tai không nghe thấy chuyện trước mắt, một lòng chỉ tập trung với bàn đồ ăn. Hàm Nhất nhìn Bạch Dương không hiểu phong tình liền một cước đá vào cẳng chân của Bạch Dương.

Sức lực cũng không nhẹ, Bạch Dương đau tới mức nhe răng trợn mắt: “Cô đá chân tôi làm gì?”

“A, xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ không cẩn thận đụng vào anh.” Hàm Nhất giả vờ vô tội đặc biệt thành công, cha mẹ ở một bên đều cho rằng Hàm Nhất không hề cố ý.



Mẹ Bạch: “Hàm Nhất người ta không phải cố ý, con là một người đàn ông đau chút đó tính là gì.”

Bạch Dương biết lúc này địa vị của Trần Hàm Nhất trong lòng cha mẹ cao hơn mình, sáng suốt lựa chọn không cãi lại trừng mắt liếc nhìn Trần Hàm Nhất một cái rồi tiếp tục ăn bò bít tết.

Mẹ Bạch: “Hàm Nhất ăn nhiều vào, không đủ ăn thì để dì đi lấy thêm.”

“Đúng đúng, ăn nhiều vào, dì cháu đặc biệt làm cho cháu bà ấy sợ trường nhất là nấu ăn, đặc biệt ăn ngon.” Cha Bạch còn không quên tâng bốc tài nghệ nấu ăn của vợ mình.

“Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chú dì.” Hàm Nhất cười không ngừng đem hạnh phúc ở trước mắt thu vào trong lòng, âm thầm hạ một quyết định.

Ăn cơm xong, Bạch Dương bị mẹ ruột cưỡng chế lệnh đi rửa bát, bản thân đưa con dâu lên tầng.

Bạch Dương nhìn thấy đống bát phải rửa đầu liền thấy đau, mẹ vì sao phải cố tình làm cơm Tây? Một đống bát đĩa chỉ khổ mình: “Cha, cha sao không khuyên mẹ con làm đồ ăn Trung Quốc? Bát đĩa có thể giảm bớt một nửa.”

Cha Bạch: “Con thì biết cái gì? Mẹ con đây là đạo đãi khách, con dâu lần đầu tiên bước vào cửa nhà phải làm long trọng, hơn nữa vừa rồi cha nhìn con ăn cũng không ít đâu.”

Bạch Dương mếu máo: “Ăn là một chuyện, rửa lại là một chuyện khác. Chúng ta vì sao không mời giúp việc? Nếu không thì mua cái máy rửa bát đĩa cũng tốt mà.”

“Mẹ con quan tâm cuộc sống cá nhân như vậy, đối với ăn uống làm sao có thể để cho người khác làm, máy rửa bát đĩa cuối tuần trước đã hỏng chưa kịp mua cái mới, cho nên con thành thật rửa bát đĩa đi.” Cha Bạch khuyên con trai không cần phải oán giận.

Bạch Dương thề hôm nay anh trở về phải mua một cái máy rửa bát đĩa, tránh cho sau này mình thành nhân viên chuyên rửa bát đĩa cho mẹ anh.

Mẹ Bạch đưa theo Hàm Nhất lên phòng ngủ của Bạch Dương, lấy ra một đống ảnh chụp từ rất lâu: “Hàm Nhất, con xem Bạch Dương nhà chúng ta trước đây có phải đặc biệt đáng yêu hay không, giống búp bê nữ.”

“Đúng là rất xinh đẹp.” Hàm Nhất cầm ảnh chụp nhìn nhìn, nhịn không được bật cười, ảnh chụp một cậu bé lớn lên trong sáng mặc váy hoa, người không biết còn cho rằng đây là một cô bé gái.

“Ôi chao, lúc mang thai mọi người đều nói dì mang thai bé gái, dì và cha nó vui mừng mua tất cả quần áo đều là cho bé gái, kết quả sinh ra một thằng nhóc to béo, nghĩ quần áo không thể lãng phí nên toàn bộ đều cho nó mặc, đây là một lịch sử đen tối của nó, nó không tuỳ tiện cho người khác biết đâu. Con hẳn không biết, tên mụ của Bạch Dương gọi là Miêu Miêu, nó sống chết không cho chúng ta gọi khỏi phải nói dì cực kì khó chịu.” Mẹ Bạch càng nói càng nhiều, càng nói càng vui vẻ tuôn ra rất nhiều bí mật nhỏ của Bạch Dương.

Hàm Nhất đột nhiên cảm thấy việc này thổ phỉ được lợi, cảm giác gốc gác của Bạch Dương đều bị mẹ anh ta tuôn hết ra rồi. Miêu Miêu là tên mụ Hàm Nhất sẽ nhớ kỹ, lấy ra khi cần đến.

Bạch Dương rửa bát xong, đợi nửa ngày cũng không thấy mẹ anh ta và Hàm Nhất xuống tầng: “Cha, mẹ con đang làm gì vậy?”

“Nếu đoán không sai thì có thể là đang đem mấy tấm ảnh hồi nhỏ của con ra cho Hàm Nhất xem.” Cha bạch phỏng đoán.

“Ảnh chụp con trước đây có gì đẹp?” Bạch Dương thật sự không hiểu mẹ đang suy nghĩ gì nữa.

“Ảnh chụp của con trước đây không phải xem rất đẹp hay sao? So với bé gái rất xinh đẹp.” Cha Bạch nói ra sự thật.

Bạch Dương nháy mắt cảm thấy không ổn, mẹ sẽ không đem mấy tấm ảnh mặc váy của anh ta ra đấy chứ, Bạch Dương điên rồi xông lên tầng: “Mẹ, mẹ.”

“Xong rồi, Bạch Dương đến đấy, Hàm Nhất mau cất ảnh đi, nếu để nó biết dì còn giấu những tấm ảnh này nó nhất định sẽ nổi khùng.” Mẹ Bạch rất nhanh đã giấu mấy tấm ảnh vào trong quần áo của Hàm Nhất, bản thân kéo Hàm Nhất tới trước tường treo giấy khen, làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

“Con xem Bạch Dương trước đây có giỏi không, có nhiều giấy khen như này?” Mẹ Bạch thay đổi bất ngờ, Hàm Nhất nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Mẹ, hai người đang làm gì?” Bạch Dương đẩy cửa vào nhìn thấy mẹ và Trần Hàm Nhất đang nhìn giấy khen trên tường nhìn như đang trao đổi.

“Ấy, con rửa bát xong rồi? Mẹ kể cho Hàm Nhất quá trình con lấy được phần thưởng ra sao.” Mẹ Bạch mặt không đỏ tim không đập hoàn mỹ che dấu chuyền vừa rồi làm.

Bây giờ Hàm Nhất cũng đã biết thiên phú diễn xuất của Bạch Dương từ ai mà ra, đây là di truyền từ nhà, mẹ Bạch diễn so với Bạch Dương còn tốt hơn.

Bạch Dương không tin mẹ nhưng lại không phát hiện ra gì lạ thường đành phải thôi.

Buổi tối mẹ Bạch nấu một bàn đồ ăn chiêu đãi Hàm Nhất, Hàm Nhất ăn đặc biệt vui vẻ, tài nghệ nhận được lời khen, tự nhiên mẹ Bạch sẽ có dáng vẻ vui vẻ, ánh mắt cười tới mức cong hết lên, không ngừng gắp đồ ăn cho Hàm Nhất, Hàm Nhất ăn no bụng tới mức lên tới tận cổ, hai bậc bề trên nhà họ Bạch đối với Hàm Nhất rất yêu thích cảm thấy cô gái này rất xứng đôi với con trai nhà mình.

Tới gần tám giờ hai người mới từ nhà họ Bạch về, mẹ Bạch còn lưu luyến không rời muốn để Hàm Nhất ở lại chơi nhiều hơn.

Hàm Nhất gật đầu đi theo Bạch Dương rời khỏi nhà: “Cha mẹ anh nhiệt tình thật đấy, hôm nay tôi ăn cơm ước chừng là tổng ba ngày của tôi đấy.”

“Cách” Bạch Dương gõ cạnh một cái tiếp lời nói: “Chỉ có thể nói cha mẹ tôi rất thích cô. Nói, ngày mai đi nhà cô, tôi phải chuẩn bị gì không? Mẹ cô có thích thần tượng không? Cho tôi tham khảo.”

“Mẹ tôi thần tượng? Để tôi suy nghĩ!” Hàm Nhất lục lại ấn tượng đầu tiên trong đầu thật đúng là không thấy mẹ cô thần tượng ai cả.

Bạch Dương: “Hoặc là ngôi sao nam nào của kịch truyền hình không?”

“Mẹ tôi đặc biệt thích Tống Tiểu Bảo, bà đặc biệt thích xem tác phẩm của ông ấy.” Hàm Nhất đột nhiên nhớ ra rằng mẹ cô là fan trung thành của Tống Tiểu Bảo.

“Tống Tiểu Bảo?” Nghe cái tên này vẻ mặt Bạch Dượng u sầu.

Đọc đầy đủ truyện chữ Hai Chúa Tể Độc Thân, truyện full Hai Chúa Tể Độc Thân thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hai Chúa Tể Độc Thân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.